Câu chuyện bắt đầu từ một lần đi coi thi TNTHPT tại Lương Tài, khi
ngồi ăn cơm, có một Cụ đại diện PHHS đến thăm thầy cô, mời tôi khi nào rảnh thì
xuống thôn cụ dịch cho thôn tấm bia đá vừa tìm thấy dưới ao làng. Tôi nhận lời.
Kỳ thi kết thúc, tôi tìm đến địa chỉ đã hẹn, đại diện chính quyền, đoàn thể đón
tiếp tôi trịnh trọng quá làm tôi thấy bất ngờ, mọi người mời tôi ra đình, nói
đúng hơn là một ngôi nhà ngói dưng tạm trên nền đình cũ, và chỉ cho tôi xem một
tấm đá trơn lỳ do bị phong hóa, hình dáng như một tấm bia và bảo tôi
dịch.Thất vọng vì không đáp ứng được nguyện vọng của Làng, tôi hỏi ở đây có gia
đình nào bán đồ cổ không, Tôi liền được một cụ tình nguyện đưa đi tìm các món
cổ vật còn sót lại tại địa phương, thay cho lời xin lỗi.
Mảnh trầm nặng 45gam, được máy hút cát hút lên từ đáy sông Đuống,
Một chiếc ấm lục nhặt được khi lở bờ sông.
Giá cả mua bán thỏa thuận, vui lòng người bán, đẹp ý kẻ mua.
Thế mới biết giá trị của văn hóa là vô cùng, cả làng kỳ vọng vào
một tầm bia không còn chữ, họ muốn tìm lại một quá khứ giàu có, phồn thịnh, hay
vinh quang, tráng liệt, chứ không ảm đạm, khốn khó như bây giờ.
Còn tôi, tôi đi tìm ảo vọng trong cái giá trị khôn cùng của cổ vật ẩn chứa tại nơi này.
Rất đẹp <3. À, nếu bạn có nhu cầu thiết kế văn phòng hay là thi công văn phòng thì ghé mình nhé ^^
Trả lờiXóa